Câu chuyện: Babushka

Chuyện kể cho trẻ về Giáng Sinh – Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ tên là Babushka, sống trong một ngôi nhà tuyệt đẹp. Mặc dù sống một mình, nhưng Babushka luôn tay luôn chân dọn dẹp, nấu ăn, làm vườn, như thể bà luôn sẵn sàng đón những vị khách đặc biệt đến nhà. Chỗ nào trong nhà bà cũng thật gọn gàng, đẹp đẽ.

Babushka rất yêu trẻ con, bà dành thật nhiều thời gian để làm những món đồ chơi nhỏ xinh tinh xảo. Đôi bàn tay bà khéo léo và mạnh mẽ còn trái tim bà thì hồn hậu và hào phóng. Mọi người trong làng đều yêu mến bà.

Một buổi tối, trên khoảng trời mênh mông xuất hiện một ngôi sao cực lớn với cái đuôi dài lê thê vắt ngang bầu trời. Mọi người trong làng rất phấn khởi khi thấy ngôi sao và tự hỏi nó có thể ngụ ý điều gì.

Trưa hôm sau, có một đoàn người lạ mặt xuất hiện, họ đến từ rất xa. Trong đoàn có ba vị vua dáng vẻ uy nghi, mang trên mình vương miện, áo choàng và những trang sức quý. Mỗi vị vua cũng đem theo mình một bảo vật đặc biệt.

Được ông trưởng làng chỉ dẫn, họ đến nhà bà Babushka và gõ cửa.

“Bà tốt bụng ơi,” họ nói khi bà ra mở cửa, “chúng tôi cần nghỉ ngơi ở đây hôm nay cho tới khi ngôi sao xuất hiện một lần nữa trên bầu trời. Chúng tôi có thể xin nghỉ lại ở nhà bà không?”

Babushka ngạc nhiên và hồ hởi nói: “Xin hoan nghênh các ngài!”.

Bà mời các vị vua vào nhà và đem các món ăn ngon lành ra mời họ dùng bữa. Khi các vị vua đã ăn xong, Babushka mời họ ngồi quanh bếp lửa và nghe họ kể về cuộc hành trình của họ.

“Chúng tôi đang đi theo ngôi sao mang niềm vinh quang mà dân tộc chúng tôi tiên đoán nhiều năm trước. Chúng tôi tin rằng ngôi sao sẽ dẫn chúng tôi tới chỗ một vị vua được sinh ra đâu đó quanh đây, một vị vua là Chúa tể của vạn vật. Và chúng tôi mang dâng Người những món quà.”

Cặp mắt của Babushka dán chặt vào những phẩm vật quý giá mà các vị vua mang theo, còn trái tim bà thì xúc động một cách lạ lùng. Nếu các vị vua vĩ đại từ các đất nước xa xôi nghĩ rằng việc rời vương quốc mình để đi tìm một đứa trẻ mới sinh xuất thân hèn kém là đủ quan trọng, thì về sau đứa trẻ đó nhất định sẽ là Chúa thực sự. Nó là Chúa của họ và cũng là Chúa của bà.

“Mình ước gì có thể mang dâng Người một món quà,” bà buột miệng nói ra điều ao ước của mình.

“Babushka”, các vị vua ngỏ lời mời, “thế thì sao bà không đi cùng chúng tôi?”.

Rồi họ đi nghỉ ngơi để lấy sức cho cuộc hành trình. Babushka thì dọn dẹp và lau chùi nhà cửa. Đông khách như thế khiến bà có nhiều việc phải làm hơn thường lệ. Vừa dọn dẹp bà vừa băn khoăn: liệu bà có thể thật sự rời khỏi nhà và đi cùng các vị vua? Bà nên mang gì theo để làm quà đây? Bà sẽ cần những thứ gì cho cuộc hành trình?

Lúc trời chạng vạng tối, bà đánh thức các vị vua đang ngủ để họ sẵn sàng lên đường. “Bà sẽ đi chứ, Babushka?”, các vị vua hỏi.

“Tôi phải tìm một món quà. Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị. Các ngài hãy đi trước đi. Tôi sẽ đuổi kịp các ngài.”

Các vị vua lên đường theo hướng ngôi sao. Khi nhìn lên và tận mắt trông thấy ngôi sao, Babushka hiểu rằng bà thật sự phải đi. Bà chạy ào vào trong nhà và bắt đầu nhìn khắp kho quà tặng của mình. Bà tự hỏi: thứ nào sẽ đủ tốt cho một đức Chúa mới sinh?

Babushka không thể quyết định thứ nào là tốt nhất nên bà gói tất cả chúng lại trong một cái giỏ lớn. Bà có thể quyết định món quà trên đường đi hoặc tạo ra cái gì đó dễ thương ở dọc đường. Lúc bà chuẩn bị xong đồ đạc cho chuyến đi thì con gà chống choai cất tiếng gáy vang. Bà ngáp một cái rõ to. Bà cảm thấy mệt mỏi biết bao! Bà đã thức suốt một ngày một đêm và giờ thì bà lăn ra ngủ một giấc say sưa.

Babushka thức dậy vào lúc chạng vạng tối và lao ra ngoài cùng cái giỏ, đi về hướng ngôi sao vinh quang phía trước. Ở mỗi ngôi làng bà đều hỏi thăm tin tức về ba vị vua và con đường mà họ đã đi.

Vì bà lên đường muộn hơn và đi chậm hơn nên mãi không thể đuổi kịp ba vị vua. Bà cứ đi, đi mãi, theo hướng của ngôi sao và lời chỉ dẫn của những người bà gặp trên đường.

Mãi cho tới khi bà thấy như ngôi sao lớn đang ở ngay trên đầu mình, bà dừng lại ở một quán trọ bé xíu tại Bethlehem. Babushka hỏi ông chủ quán trọ: “Có phải ba vị vua đã đến đây không?”.

“Phải”, ông trả lời, “họ đến để gặp một đứa trẻ được sinh ra trong chuồng ngựa, và họ đã lên đường về nhà rồi”.

“Thế còn đứa trẻ thì sao?”, giọng Babushka run run.

“Đứa trẻ cũng đã theo gia đình đi mất rồi”, ông chủ quán trọ bảo. Rồi khi thấy vẻ thất vọng của bà, ông nói thêm: “Bà có muốn tôi đưa đi xem chỗ mà đứa trẻ đã được sinh ra không?”.

Babushka theo ông đi đến bên chuồng ngựa phía sau quán trọ.

“Đây là nơi đứa bé đã được mẹ đặt vào, trong ổ rơm ở máng cỏ. Ai mà ngờ rằng Chúa hài đồng lại được sinh ra trong chuồng ngựa của tôi chứ! Đứa bé tên là Jesus”.

Khi Babushka nghe thấy tên đứa trẻ, bà quỳ gối xuống. Vừa nhìn chăm chăm vào ổ rơm, bà vừa nâng vài sợi rơm lên mặt mà hôn.

Khi nghĩ tới món quà mà bà muốn dâng lên Chúa hài đồng, Babushka đứng lên và cảm ơn ông chủ quán trọ. “Tôi sẽ đi tìm Chúa Jesus và dâng Người món quà của tôi,” bà nói.

Và từ đó đến nay, Babushka đã rong ruổi trên đường cùng cái giỏ đồ chơi của mình, đến nơi nào bà cũng hỏi về đức Chúa mới sinh. Tại mỗi ngôi nhà, nhất là vào dịp Giáng sinh, bà ngắm những đứa trẻ đang ngủ trên giường và để lại một món đồ chơi xinh xắn. Biết đâu bà sẽ tặng được đúng người thì sao…

 


Ảnh: Raffi Jacobian.