Ngày xửa ngày xưa, có một bác thợ giày hiền lành sống cùng vợ trong một căn nhà nhỏ. Mặc dù làm lụng chăm chỉ nhưng gặp lúc khó khăn, việc làm ăn của bác cứ ngày một sa sút, gia sản cuối cùng còn lại là một miếng da chỉ vừa đủ để đóng một đôi giày. Tối đó bác ngồi đo cắt, định sáng hôm sau sẽ khâu thành giày. Vốn tính điềm đạm, vô âu vô lo, cắt xong miếng da, bác yên trí lên giường, mới đặt mình xuống bác đã ngáy khò khò.
Sáng hôm sau, bác định ngồi vào chỗ làm việc thì thấy đôi giày đã được đóng xong, để ở trên mặt bàn. Bác lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao da có thể tự biến thành giày.
Hôm sau có người đến hỏi mua. Thấy đôi giày quá đẹp nên họ trả đắt hơn giá bình thường. Bác thợ giày lấy tiền ấy mua được miếng da đủ để đóng hai đôi giày mới.
Buổi tối bác ngồi đo cắt, định để sáng hôm sau tỉnh táo sẽ khâu. Nhưng cũng giống lần trước, bác không phải mất công khâu, lúc bác tỉnh dậy thì cả hai đôi giày đã được đóng xong.
Giày rất đẹp nên chẳng thiếu gì người muốn mua, họ trả bác rất nhiều tiền đến nỗi bác đủ tiền mua da đóng thêm bốn đôi giày khác.
Buổi tối bác cắt da xong lên giường ngủ, sáng hôm sau bác lại thấy cả bốn đôi đã xong.
Câu chuyện cứ như thế tiếp diễn, cứ buổi tối bác ngồi đo cắt thì sáng hôm sau những miếng da đã trở thành giày. Cuộc sống của bác ngày càng trở nên khấm khá.
Vào một buổi tối lạnh giá, bác lại ngồi cắt giày. Đến khuya, bác nói với vợ:
– Này, mình nghĩ thế nào, hôm nay ta thức đêm rình xem ai đã giúp mình nhiệt tình như vậy, mình cần cảm tạ họ chứ?
Bác gái cũng đồng tình. Hai người che đèn rồi lẩn vào góc nhà, nấp sau đống quần áo treo ở đó để rình.
Đúng nửa đêm, có hai người tí hon, nom rất dễ thương, mình trần như nhộng đến ngồi bên bàn thợ giày. Họ kéo đống da đã cắt lại, rồi hối hả gò, khâu, mấy ngón tay nhỏ xíu đưa kim tuốt chỉ nhanh thoăn thoắt khiến bác thợ giày rất ngạc nhiên, trố mắt ra mà nhìn. Hai người tí hon cặm cụi mải miết làm việc cho tới khi khâu xong mới ngừng tay, để giày lên bàn, rồi họ nhảy đi mất hút.
Sáng hôm sau bác gái bảo chồng:
– Té ra là mấy chú tí hon đã làm giúp nhà mình. Chúng ta phải tạ ơn mấy chú ấy cho phải lẽ. Các chú ấy thật là tội nghiệp, đi đi về về như thế mà chẳng có manh áo che thân, đành chịu rét mướt… Tôi nghĩ thế này, hay là chúng ta khâu cho mỗi chú một cái áo sơ mi, một cái áo khoác, một cái áo vét và một cái quần nhé. Tôi đan cho mỗi chú một đôi bít tất nữa. Còn mình, mình hãy đóng cho mỗi chú một đôi giày nhỏ.
Bác trai nói:
– Thế thì tôi ưng quá đi chứ, mình phải làm nhanh lên, ngoài trời bây giờ đang lạnh lắm!
Đến tối thì quà tặng đã làm xong. Hai người để quà tặng lên bàn, chỗ mọi ngày vẫn xếp da giày đã cắt, rồi lại nấp rình xem liệu hai chú tí hon sẽ làm gì với đống quà ấy.
Đúng nửa đêm hai chú tí hon nhảy vào, định làm việc ngay. Nhưng các chú chẳng thấy da cắt sẵn đâu, mà chỉ thấy chồng áo quần nhỏ nhắn xinh xắn. Hai chú hết sức ngạc nhiên, rồi lộ vẻ vô cùng mừng rỡ. Chỉ trong nháy mắt các chú đã mặc xong quần áo và xỏ giày vào vừa khít. Thích quá, các chú lấy tay vuốt vuốt quần áo và cất tiếng hát:
“Mọi việc đã xong rồi
Tất cả đều trọn vẹn
Niềm hân hoan này mình cùng sẻ chia
Hạnh phúc thay khi mình quan tâm và giúp đỡ nhau
Tạm biệt nhé bạn thân yêu của tôi”
Hai chú bước thấp bước cao, nhảy múa vui mừng, các chú nhảy cả lên bàn, lên ghế. Sau đó vừa đi vừa nhảy múa kéo nhau ra cửa biến mất. Từ hôm ấy không thấy các chú quay lại nữa. Còn bác thợ giày sống sung túc, có đồng ra đồng vào. Nhờ tay nghề và sự cần mẫn của mình, suốt đời bác mọi việc đều trôi chảy tốt đẹp.