Ngày xửa ngày xưa, có một căn nhà gỗ ở tít trong rừng sâu. Chủ nhà là ba chú lùn, đó là chú lùn mũ xanh, chú lùn mũ đỏ và chú lùn mũ vàng. Trong nhà có rất nhiều vụ bánh mì, vụn bánh ở dưới gầm bàn, vụn bánh ở dưới gầm ghế, vụn bánh ở dưới gầm giường, vụn bánh ở khắp nơi. Trong nhà cũng có một chiếc chổi nhỏ, chiếc chổi thường nói: “Ta là một chiếc chổi chăm chỉ, nếu ai biết sử dụng ta thì ta sẽ làm sạch ngôi nhà này”.
Một hôm, chú lùn mũ xanh cầm chiếc chổi lên, vừa quét vừa nói: “Chổi ơi mau lên mau lên, chổi ơi đi bên này, chổi ơi đi bên kia, chổi ơi nhanh lên nhanh lên”. Thế là quét xong thì căn nhà còn bẩn hơn là chưa quét.
Hôm sau, chú lùn mũ đỏ cũng cầm chiếc chổi lên vừa quét vừa nói: “Hây za, chổi ơi, ta không thích việc nhà, ta chỉ muốn chơi thôi! Chổi ơi, ta mệt lắm rồi!” Thế là quét xong thì căn nhà còn bẩn hơn là chưa quét.
Hôm sau nữa, chú lùn mũ vàng cũng cầm chiếc chổi lên, vừa quét vừa hát: “Bàn tay em bé xíu, những ngón tay xinh xinh, cầm chổi và em quét cho căn phòng sạch tinh”. Thế là chẳng mấy chốc, tất cả vụn bánh đã được gom gọn vào một góc. Và bạn hót rác đã giúp mang vụn bánh ra ngoài vườn. Chiếc chổi cũng nằm yên trong góc nghỉ ngơi. Ba chú lùn cùng ngồi bên tách trà.
“Nào mình cùng ngồi xuống, uống một tách trà thơm, cắn một miếng táo nhỏ, nhoăm nhoăm nhoăm
Cuộc đời thật là vui, mỗi ngày thêm tiếng cười”.
Ảnh: Tranh vẽ của Gabriela de Carvalho.