Tembe là một cậu bé hàng ngày được đến trường giống như con vậy. Mỗi sáng khi thức dậy, cậu luôn mặc đồ gọn gàng và đi đôi giày đỏ ưa thích của mình tới trường.
Đôi giày đỏ của Tembe là một trong những đồ vật mà cậu bé yêu quý nhất. Cậu thường ngồi ăn sáng và thỉnh thoảng lại lén nhìn xuống dưới bàn – tất nhiên, ở đó luôn có đôi giầy đỏ đang chờ đợi cậu ở ngay dưới chân – chúng rất hạnh phúc được đặt ngay ngắn bên cạnh nhau, rất hạnh phúc vì luôn là “Bạn của nhau”.
Nếu Tembe lắng nghe thật kỹ, cậu có thể nghe thấy tiếng chúng đang hát nhè nhẹ:
“𝑳𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒉𝒂𝒖, 𝑻𝒆𝒎𝒃𝒐, 𝑻𝒆𝒎𝒑𝒂𝒖, 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒕𝒂 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄 𝒌𝒉𝒊 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒉𝒂𝒖”.
Trên đường tới trường, bất cứ khi nào Tembe đi bộ, đôi giày cũng đi bộ. Bất cứ khi nào Tembe nhảy lên, đôi giày cũng nhảy lên. Bất cứ khi nào Tembe bước chân sáo, đôi giày cũng bước chân sáo. Cậu bé thường nhìn xuống dưới và mỉm cười. Cậu có thể nhìn thấy hai chiếc giầy hạnh phúc như thế nào khi “Luôn là bạn của nhau”.
Khi cậu chơi trong vườn trường, thỉnh thoảng Tembe ngồi lên chiếc xích đu và nhìn xuống những chiếc giầy, gõ chúng vào nhau – trông chúng mới thật hạnh phúc làm sao ở trên đôi chân của cậu và luôn là “bạn của nhau”.
Hãy lắng nghe thật kỹ – bạn có thể nghe thấy chúng hát:
“𝑳𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒉𝒂𝒖, 𝑻𝒆𝒎𝒃𝒐, 𝑻𝒆𝒎𝒑𝒂𝒖, 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒕𝒂 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄 𝒌𝒉𝒊 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒉𝒂𝒖”.
Rồi sau đó, vào giờ nghỉ khi cô giáo gọi các bạn nhỏ vào trong phòng – đó là lúc ngủ trưa. Tembe phải tháo đôi giầy màu đỏ của cậu ra và để chúng ở bên ngoài – tất nhiên, những chiếc giầy không thể vào trong nhà vào giờ nghỉ trưa được! Cậu bé đặt chúng cẩn thận sát tường – hãy đợi cậu bé nhé, những người bạn của nhau à! 2 chiếc giầy cứ nằm ở đó cho đến lúc giờ nghỉ trưa kết thúc và đó cũng là lúc chúng quay trở lại đôi chân của Tembe để cùng bước về nhà.
Tembe nằm dài trên chiếc giường trong lớp, lắng nghe cô giáo hát ru. Và khi cô ngừng hát cũng là lúc cậu bé chìm vào giấc ngủ, cậu có thể lắng nghe những chiếc giầy đang hát vang:
“𝑳𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒉𝒂𝒖, 𝑻𝒆𝒎𝒃𝒐, 𝑻𝒆𝒎𝒑𝒂𝒖, 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒕𝒂 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄 𝒌𝒉𝒊 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒉𝒂𝒖”.
Tác giả: Cô Susan Perrow.