Trong rất nhiều tháng, Cha Mặt Trời đã làm việc hết mình để chiếu sáng khắp trái đất. Cha đã làm tan đi những mảng tuyết lạnh giá và giúp cho những dòng sông tuôn chảy trở lại, hát những bài ca vui tươi của chúng. Cha cũng đã làm ấm trái đất để những hạt giống nảy mầm và lớn lên, và những cây xanh khoe những chiếc lá tươi non và bông hoa rực rỡ. Cha cũng đã làm ấm không khí cho những quả ngọt được chín mọng lúc lỉu trên cây. Suốt cả mùa hè, những tia nắng ấm áp của Cha đã nhuộm vàng cả những cánh đồng ngô và cánh đồng bí đỏ. Và để đến mùa thu, cây lá phản chiếu lại những tia sáng ấm áp của Cha qua những chiếc lá vàng và đỏ của chúng. Giờ Cha đã mệt và cần đi nghỉ.
Mẹ Mặt trăng thấy Cha Mặt trời đã mệt và già đi trong thấy. Trong mùa xuân Cha trông thật tươi trẻ, chiếu những ánh nhìn thật manh mẽ và tươi sáng xuống trái đất. Cha không cần ngủ nhiều; và suốt mùa hè Cha đã thức muộn hơn một chút để có thể chăm chút trái đất được lâu hơn nữa.
Giờ thì Cha đã mệt và cần đi nghỉ. Ánh nhìn của Cha đã trở nên mờ đục hơn và vào cuối buổi chiều thì Cha đã sẵn sàng đi nghỉ. Mẹ Mặt trăng lo lắng và nói với Cha Mặt trời, “Cha cần đi nghỉ, nếu không Cha sẽ không bao giờ lấy lại được sức mạnh của mình vào mùa xuân. Hãy để tôi chiếu sáng trái đất và làm ấm nó với ánh sáng của tôi”. Cha Mặt trời đồng ý một cách âu lo và cảm ơn Mẹ Mặt trăng. Các buổi tối Mẹ Mặt trăng làm việc hết mình để chiếu sáng trái đất, với những tia sáng bạc của mình, soi tỏ đường đi cho những người lữ hành mệt mỏi. Nhưng Mẹ Mặt trăng không mạnh như Cha Mặt trời, dù Mẹ đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng không bù lại được ánh sáng đã mờ nhạt đi từ Cha Mặt trời. Chỉ trong vài tháng, Mẹ cũng mệt và cần được nghỉ nhiều hơn. Cuối cùng thì chỉ còn một vài tia sáng bạc của mẹ chiếu xuống trái đất, và bóng tối ngày mỗi dày đặc hơn.
Mẹ Mặt trăng gọi các con trai và con gái của mình đến và nói, “Cha các con đã mệt vì làm việc bận rộn suốt cả năm. Mẹ cũng đã cố gắng để chiếu sáng trái đất, nhưng sức mẹ không đủ. Mẹ cần sự giúp đỡ của các con để loài người không phải sống trong bóng đêm.” Các ngôi sao và hành tinh cố gắng chiếu sáng hết sức mình, lấp lánh như những viên ngọc trên màn đêm. Cứ mỗi tối chúng tỏa ra khắp cả bầu trời, và ngay cả vào buổi sáng tinh mơ những ngôi sao và hành tinh sáng nhất có thể được nhìn thấy trên bầu trời. Nhưng cố hết sức thế nào đi nữa thì chúng cũng không thể chiếu sáng trái đất; tất cả những gì chúng có thể làm là dẫn đường cho những người lữ hành mệt mỏi trên đường. Bóng tối ngày mỗi dài ra và đậm đặc hơn.
Tuy nhiên, các đêm tối trôi qua dần, các ngôi sao bắt đầu chú ý thấy một điều. Chúng đánh thức mẹ của chúng và bảo, “Mẹ, hãy nhìn xuống trái đất. Mỗi đêm nó càng trở nên sáng hơn”. Mẹ Mặt trăng thấy trái đất đang được thắp sáng với một ánh sáng mờ. “Nó có thể là gì nhỉ?”, mẹ tự hỏi. “Nó là ánh đèn từ các ô cửa sổ, hay là bếp lửa từ các căn nhà?”. Đó là đêm tối nhất của mùa đông. Vào đêm tối nhất và dài nhất của năm, Cha Mặt trời và Mẹ Mặt trăng ngủ say sưa, và những vì sao tỏa ra khắp bầu trời. Nhưng trái đất không tối; mà mỗi giờ trôi qua đi nó lại bừng sáng hơn. Những ngôi sao đánh thức mẹ của mình. “Mẹ, nhìn kìa, trái đất đang bừng sáng!”.”Nó có thể là gì nhỉ?” họ tự hỏi. “Hãy hỏi Cha Mặt trời”. Nó là giữa đêm, và Cha Mặt trời vừa thức dậy sau một giấc ngủ thật dài. Cha nhìn xuống trái đất và thấy rằng đúng là nó đang sáng lên mỗi giờ. “Từ đâu những ánh sáng đó đến vậy?”những đứa con của cha hỏi. “Nó sáng hơn ánh đèn và ấm hơn cả ánh lửa!”
Cha Mặt trời nhìn thật xa về trái đất. “Đó là ánh sáng của con người,” cha nói. “Trong đêm tối thẳm sâu nhất, một mặt trời mới đã được sinh ra trong trái tim của con người”.
Roberto Trostli.