Học cách yêu thương

Hôm nay, mình vào lớp một mình với 5 đứa trẻ từ 2-3 tuổi, một mình tức là làm từ A đến Z, từ việc quét nhà đến cho con đi vệ sinh, không phải như tuần đầu năm học có cô giáo hỗ trợ làm hết các việc “lặt vặt” và mình chỉ việc chơi với lũ trẻ lớn (3-5 tuổi).

Tự tay gấp từng chiếc khăn ăn, từng chiếc khăn trải bàn ăn cho các con, cắm bình hoa mới, cầm chổi quét sân…bỗng thấy mình đang hát, thấy nhẹ nhõm và đáng yêu quá cái không gian lớp học này. Tất cả đã sẵn sàng, tươi tắn đón chờ các con đến.

Và rồi, trẻ đến, sự thật không như mơ, “yêu một cô gái nghiêng đầu nhìn qua ô cửa sổ và ta không biết gì về nàng bao giờ cũng dễ và đẹp thuần khiết hơn việc yêu một người mà ta biết rõ từng chân tơ kẽ tóc”. Bạn đầu tiên đến lớp lại là bạn khóc to nhất dai dẳng nhất, khó nhất theo nghĩa cô không thể dỗ được dù dùng cách nào. Bạn còi so với tuổi, bạn lại có võ mỗi khi khóc muốn nôn là nôn. Lần đầu tiên trong đời, mình có một cảm giác muốn đứng xa một đứa trẻ. Thành thực nhìn sâu vào cảm giác để tách bạch nó với những suy nghĩ rất lý trí, những hành động xem ra vẫn tràn đầy yêu thương nhưng thiếu vắng tình yêu từ trong sâu thẳm. Mình thấy mình vẫn đang vỗ về, đang an ủi bạn nhưng rõ ràng hoàn toàn bởi lí trí hơn là tình yêu. Dù cảm xúc đó thoáng qua thôi, nhưng nó thực sự quan trọng, để hiểu mình, để tôi rèn mình. Và bởi vậy, cần nhìn sâu vào nó, vào cái cảm xúc muốn tránh xa bạn trong khi vẫn đang ôm ấp vỗ về bạn, mình có thể làm gì với cảm xúc của mình? Có chứ! Mình tin việc khó nhất là nhìn chân được chính mình, khi đã nhìn chân sự thực rồi thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn.

Qua giờ chơi công viên, các con về lớp. Khi các con đã chơi rất sâu, cô quay lại với việc của cô, việc đầu tiên mình làm là ngắm nhìn bạn, để thấy được những nét thực đáng yêu của bạn, để mình yêu thực chứ không chỉ dùng lý trí để yêu. Và rồi ngồi lặng lẽ khâu cho con một chiếc túi, con ngồi cạnh chú tâm vào từng động tác của cô. Món quà cô tặng con và cũng là tặng chính cô, để nuôi dưỡng tình yêu trong cô dành cho con, một chiếc túi thần kì và một nhúm bông mềm mềm ấm ấm. Cô nói với con: ngày mai con đi học, con bảo bà và mẹ chui vào trong túi này và con đem theo đến lớp nhé, để con không phải gọi bà, gọi mẹ nữa. Con nâng niu món quà nhỏ như báu vật, giờ ăn con đặt cạnh ghế, giờ về con ôm ấp món quà khi chào cô.

Trước khi ngủ, nhắm mắt lại và nhớ về bạn, ấp ủ bạn trong tình yêu thương. Bài tập giản dị vậy thôi, mà sớm hôm sau đến trường cô đã cảm nhận sâu sắc sự kết nối của cô và con, cảm nhận không chỉ con yêu cô mà cô đã yêu con thực sự như thế nào. Giờ đây việc con khóc nhiều, khóc to, việc con còi cọc mũi dãi khiến cô trở nên chăm chút hơn với con, một cách hoàn toàn tự nhiên, từ cảm xúc sâu nhất trong cô, không phải chỉ là lý trí như ngày hôm qua.

Mọi đứa trẻ đều cần được kết nối sâu sắc với chúng ta, những người lớn bảo vệ và chăm sóc trẻ, cho trẻ và cho chính chúng ta, để mở rộng lòng mình, để lòng yêu như hương thơm lan tỏa thật tự nhiên.

~ Cô giáo Mầm non Koi.